Tôi dùng hết cả tâm lực trong công việc của tôi.Ông George Rona đến chỗ hẹn và được nhận vào làm.Câu chuyện ông kể lại dưới đây trong một lớp giảng của tôi ở Nữu Ước, đã được ban giám khảo của trường chấm thưởng:Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng.Như vậy, tất nhiên họ thiếu thốn, thành thử bây giờ họ không sung sướng bằng lúc trước, vì họ đã xài quá lố từ khi lợi tức tăng lên".Bạn nên nhớ, lời khuyên của họ có khi sai lầm một cách buồn cười được.Tôi muốn nói về ông Walter Raleigh, giáo sư môn Anh quốc văn học sử năm 1904).Nhưng sức học quá thô thiển của ông không xứng với một địa vị khó khăn như vậy.Bệnh tôi nặng đến nỗi không dám nói thiệt với người thân trong nhà.Chẳng hạn, muốn trông một quyển sách, tôi phải cầm đưa lên tận mắt bên trái và đưa hết con ngươi sang phía tả".
