Nét mặt ông Pullman tươi hẳn lên, rồi ông mời: "Ông vô phòng tôi.Lúc đó ông làm Tể tướng dưới triều Hoàng đế Guillaume II, vị Hoàng đế cuối cùng của nước Đức, ngạo mạn, kiêu căng thường tự khoe rằng lục quân và hải quân của mình đủ sức "đánh tan lũ mèo rừng".Không ai nhớ ông đã làm gì, nhưng người ta thấy bà Lincoln trong lúc cơn điên lên đến cực điểm, liệng một tách cà phê nóng vào mặt chồng, ngay lúc đông đủ các khách trọ khác.Bạn nhận thấy rằng nó gần như bức thư trên kia.Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người.Tôi biết rằng nếu những máy đó làm cho ông vừa lòng, thì ông sẽ đặt mua 700 máy khác.Sự giao thiệp đó nung đúc cho cậu một đức tự tin quý báu, một hoài bão và một hy vọng cao xa, xoay chuyển hẳn cả cuộc đời cậu.Bạn đã thách đố người ta.Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy.Tức thì họ tiến cử một người mà chính ý tôi cũng muốn chọn.