Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.Dù biết là tạm thời thôi.Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi.Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.
