Em ngủ từ mười giờ nên không rõ.Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.
