Trong tuần đầu tiên, không những được lời mà bà còn thấy đời thú vị hơn một chút nữa.Sau vào phòng riêng của bác sĩ; trông nét mặt ông mà chúng tôi kinh hoàng.Không những vậy, bà lại còn đem việc về nhà làm thêm đến tận nửa đêm.Có nhiều bạn lại nói: "Ước gì anh chàng Carnegie này phải trả nhưng toa hàng của ta, tiêu pha trăm món cần thiết như ta với số bổng của ta, để cho y bỏ cái giọng dạy đời ấy đi".Rồi thì dông tố ghê gớm nổi lên.Nhưng những ngày nghỉ mới là những giờ nguy hiểm nhất.Hỏi người thân hay ông hàng xóm, một ông chủ sự, bạn sẽ thấy lời đó đúng.Nghĩ tới sự phải về giam mình trong một căn phòng lạnh lẽo và trống trải, tôi không chịu nổi.Tôi rất sợ có khách đến chơi.Dì yêu cả mẹ đẻ lẫn mẹ chồng, nâng niu, phụng dưỡng làm cho hai bà ở nhà con mà tưởng như ở nhà mình.