Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.
