Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Hai chị em cùng phấn đấu.Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm.Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.Nhưng họ sống không bình thường.
