Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.Nên không ai có lỗi.Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.Lúc đó, tôi trống rỗng.Ngoan ngoãn như một chú thỏ.Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh.Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.
