Tôi từ giã mái trường cấp III.Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng.Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.