Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau.Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục.Để chỉ ra chúng ta đều khổ.Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó.Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viếtNhững thứ đáng ghét nhất.
