Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.Tôi chưa làm thế bao giờ.Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.Ông đã quên những lạc thú ấy.Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.Hầu hết là những người sống có trước có sau.
