Nỗi nguy cuối cùng và lớn nhất là nỗi nguy tôi đã chỉ ở một chương trên: bị thất bại từ lúc đầu.Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được.Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Y có thể không bao giờ tới thành La Mecque.Nguy hiểm thứ nhất, ghê gớm lắm, là thành một người trong bọn khả ố nhất, khó chịu nhất: bọn thông thái rởm.Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.Tôi cho chính nhờ thấu hiểu chân lý ấy mà tôi khác con heo nằm vũng bùn kia.Nhưng nếu không thể thu xếp sao cho số vốn 24 giờ một ngày đủ chi phí về thời giờ thì đời ta nhất định phải lúng túng.Ta hoàn toàn có thể kiểm soát bộ máy suy nghĩ của ta được.
