Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi.Sao chúng ta chẳng theo họ, cởi nỗi buồn phiền của ta ở sau cánh cửa rồi hãy vô nhà chúng ta? Biết bao người trong bọn chúng ta, không dám lớn tiếng với một khách hàng, một bạn đồng nghiệp, mà cho sự réo vợ một cách hách dịch tàn nhẫn là một điều tự nhiên.Khi khách khứa tới thì trên bàn trưng đầy bông hồng rực rỡ.Mắng, dọa, dỗ dành đều vô hiệu.Thiên hạ không nghĩ tới bạn đâu.Anh phải lên Nữu Ước, kiếm thầy học, luyện thêm nó đi.Bây giờ nhìn con nằm trong giường nhỏ của con, mỏi mệt, trơ trọi, cha biết rõ rằng con chỉ là một em bé.Tất cả những cái đó mất thì giờ lắm.Và sau vô số kinh nghiệm, tôi nhận rằng cách hay nhất để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi.Còn có cách gì chê bai một người có giọng mềm mỏng như vậy nữa?