Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.Coi như không có chuyện gì xảy ra.Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Để trẻ con bớt dần phải khóc.Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.