Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.Tôi kệ tôi dắt tôi đi.Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.Bây giờ, hãy trở lại là bạn.Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.