Và đây là những gì họ kết luận: ngày hôm nay chúng ta đang ganh tỵ với gia đình truyền thống vì sự gắn bó và tính vững chắc của nó, trong khi hai trăm năm trước đây, các thành viên của gia đình truyền thống lại thường cảm thấy bản thân họ bị gia đình lấn át - rằng họ không hoàn toàn thật sự là mình mà chỉ là một bánh răng trong cỗ máy gia đình.Những người bạn trong quân ngũ vô cùng ngạc nhiên vì anh lại ra đi khi cơ hội thăng tiến đang ở ngay trước mắt.Đừng đợi cho đến cuối đời mới chợt nhớ ra những điều mình ao ước.Có những người đạt được một giá trị nào đó đã cảm thấy thế là hạnh phúc lắm rồi, còn có những người lại không bằng lòng với những gì đang có, nếu họ cảm thấy điều đó chưa thực sự phản ánh đúng khả năng của họ.Những người luôn dành ra một khoảng thời gian để vui vẻ mỗi ngày thường cảm thấy hạnh phúc và thoải mái hơn với chính mình.Họ mua nhiều quần áo mới đến nỗi hàng năm có đến hớn 91 triệu kg quần áo được tặng riêng Lực lượng cứu tế.Chúng ta nên dành thời gian và sức lực để làm những điều nên làm, những gì có thể phát triển được.Có lẽ chính bạn cũng sẽ ngạc nhiên khi biết bạn có ý nghĩa như thế nào đối với họ.Hãy nghĩ đến hiện tại và tương lai, đừng quá dằn vặt với ý nghĩ "Nếu như…"Trong những phút giây đối mặt với thất bại, sai lần, nghịch cảnh và đắng cay cuộc đời, ngay với những người bản lĩnh, nhiều vốn sống nhất cũng đôi lúc mất phương hướng và tự hỏi: Thế nào là hạnh phúc thực sự? Ý nghĩa và giá trị cuộc sống của mình là gì? Vì sao cảm giác hạnh phúc thực sự lại khó tìm đến thế? Hạnh phúc sao đến rồi lại đi? Có thực sự tồn tại và phải đi tìm hạnh phúc vĩnh hằng ở đâu? Làm thế nào để hạnh phúc thực sự? Hạnh phúc là luôn bằng lòng với chính mình hay dám thay đổi, vượt lên để đạt được điều mình mơ ước? Hạnh phúc là cảm nhận tĩnh lặng hướng nội, tự bằng lòng với cuộc sống đang có hay dám vươn lên chinh phục những thử thách để khẳng định mình và thay đổi cuộc sống?
