Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn?Tự giác làm một số việc.Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.