Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.Hắn cũng thông minh đấy chứ.Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai.Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
