Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.Người rỗng như không có lực.Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.Hôm nay chị bạn ra viện.Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
