Có điều, con đường thì khác.Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.Còn tôi, chưa đến lúc.Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.Vậy mà tôi đang viết.Sáng được bác cho ngủ bù.