Người ta phải thăm bạn bè.Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được.Bạn kêu lên: "Sao? Ông có ý dạy tôi sống 24 giờ một ngày nghĩa là 168 giờ một tuần mà ông chỉ tính có 7 giờ rưỡi thôi ư? Ông hy vọng làm được một phép mầu với số giờ đó ư?".Sự thật ấy đáng buồn lắm, chán nản lắm, u uất lắm phải không bạn? Nhưng tôi cho là đẹp đẽ kia đấy, vì có gắng sức thì ý chí ta mới mạnh được khi làm một việc đáng làm.Nhiều người hỏi mướn thì chủ phố phải tăng tiền.Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy.Bạn lại đã hăng hái khen bản đó với một cô - bạn biết tôi nói ai rồi chứ? Và bạn còn có thể tuyên bố rằng bản đó của Beethoven và "mùi rất mực" nữa.Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo.Tôi nhắc nhở rằng cần phải hy sinh và có một quyết tâm vĩ đại mới được.
