- Cái gì? – Kobbi hết sức ngạc nhiên kêu lên.Tôi rất buồn cười về cách suy nghĩ khá đơn giản của chàng thanh niên nọ.Theo lời cha, Nomasir ra đi để thực hiện chí hướng của mình.Ông Arad đặt tay lên vai ông và nói:Thôi, cậu hãy cố gắng đi theo một con đường của riêng mình và cầu mong cho những vị thần sa mạc sẽ che chở cậu.Câu chuyện của tôi là minh chứng cụ thể rằng tôi đã để vuột mất cơ hội làm giàu của mình.Dĩ nhiên, chọn điều sai là do chúng ta ngu ngốc.Nhưng anh phải biết giúp họ một cách khôn ngoan.Trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa đốt bằng những bụi cây khô ở sa mạc, những gương mặt rám nắng ánh lên một niềm thích thú trước câu hỏi của ông già Kalabab thông thái.Có lẽ, đây là lối thoát duy nhất của ông trong tình cảnh này.
