Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực.Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.